Cụ ông đẩy xe lăn cho cụ bà đến ngồi bên chiếc ghế đá đặt dưới hàng phượng vĩ
Khi bà ngoan ngoãn ngồi im lặng trước mắt ông thì ông mới nhận ra là bà ấy đẹp lắm. Người đó không quan yếu lắm với mình. Im lặng để lắng nghe nhịp đập của con tim để cảm nhận được hết giá trị của hai từ “hạnh phúc”.
Anh lẻ bước trong công viên giữa bao cặp người tình đang hẹn hò thân mật. Thỉnh thoảng hai người cần phải ngồi đối diện. Và rồi. Với một ai đó. Bằng lòng cùng mình đi đến cuối con đường thật là rất khó. Cuốn nhật ký anh vẫn đặt trong balo và luôn mang theo bên cạnh như một bảo vật.
Chúng mình đã ngồi cạnh nhau nhiều lần nhưng lại chưa đối diện nhau một lần nghiêm chỉnh. Cùng ông sẻ chia vui buồn nhiều rồi. Bỗng nhiên. Nên anh đã cố ý lại gần để bắt chuyện cùng hai cụ. Nhớ đến cồn cào. Bà đã ngồi bên cạnh ông. Ta cảm giác như thứ đó. Da diết… Rồi anh ngồi xuống. Cuộc sống này cựu là thế phải không em? Tìm được một người thật sự yêu mình.
Sao lại không thể đi cùng nhau nốt quãng đường đời còn lại. Thỉnh thoảng ta quá quen với một điều gì đó.
Bỗng anh dừng lại nơi hàng ghế đá bên bờ hồ - nơi mà ngày còn yêu nhau chúng mình vẫn hay ngồi ở đó. Ta vô tình để mất nhau. Cụ ông để cụ bà ngồi đối diện với mình. Anh hỏi cụ ông: “vì sao ông không đỡ bà lên ghế đá ngồi cùng với mình nhưng mà để bà ngồi đối diện như vậy?!”. Lật giở cuốn nhật ký tính yêu của hai đứa mình. Ông cười rồi đưa tay mình ra nắm chặt lấy đôi bàn tay của người vợ và nói thầm nói: “Ông muốn bà ngồi đối diện để được ngắm nhìn bà nhiều hơn! Hơn nữa cả đời người trôi qua.
Buổi chiều đầu tháng 5 buồn liên hồi. Hãy nghĩ đến lý do vì sao chúng ta lại có thể nắm giữ được lâu đến như vậy!. Chỉ khi ngồi đối diện để nhìn nhau thì mới cảm nhận được hết niềm hạnh phúc thật sự cháu à!”. Đến khi cụ ông đứng dậy nói: “Bà mệt chưa. Em à. Nếu vẫn còn yêu thì tại sao lại không cầm giữ lấy nhau? Dẫu biết rằng yêu xa sẽ có những lúc nản lòng và mỏi mệt.
Muốn buông tay nhưng lúc nghĩ đến việc từ. Bởi thế mà khi có được hạnh phúc thì hãy biết trân trọng và lắng tai nhau. Chốc chốc hai cụ lại nhìn nhau và cười một cách đầy âu yếm. Nhưng chỉ đến hiện nay. Tôi đưa bà về nhà nghỉ nhé” và bóng dáng hai cụ dần khuất xa khỏi công viên thì anh mới giật mình như vừa sang trọng một giấc mơ cổ tích.
Ảnh minh họa Anh ngẩn người một lúc với những dòng nghĩ suy liên miên. Anh nhìn thấy hai cụ già đang đi dạo công viên. Lại rất nhạy cảm và hay mơ mộng về những câu chuyện tình lãng mạng. Chúng mình đã đi cùng nhau được 3 năm. Anh nhớ em. Vốn là một chàng trai tò mò.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét