Có cuốn tôi coi như sách "gối đầu giường" vì luôn đọc đi đọc lại. Không ít lần. Dĩ nhiên là tôi phải dừng xe lại xem ai. Nói những sự khó xử trên. Tôi cần thu nhận như người được tặng quà. Tiêu chí riêng. Hoặc là những bạn viết có thể có tuổi nhưng chưa có tên. Tôi hôm ấy cũng quên không cài bút ở túi áo nên nói: "Thôi. Bị cấm phát hành. Khả năng của tôi có hạn. Có. Giữa mùa hè nóng như rang. Khó xử khác là nhiều vị tặng sách cứ có ý muốn người được tặng viết bài giới thiệu trên báo.
Rồi ông tìm bút để đề tặng. Hầm hập cũng đủ quá cực. Nhưng ông vẫn cố đi mượn bút để viết lấy được. Cho tôi đọc mà không mất tiền mua. Nhà tôi chật.
Sau chừng một đôi tuần. Đã được khẳng định hẳn nhiên là tôi trân trọng đã đành. Đã viết bài chưa? Thấy lố và thiếu tế nhị nhưng tôi cố kiềm chế để nói: "Xin lỗi.
Trí tuệ nên càng có giá trị. Tôi nói rõ là không làm việc ở tòa soạn nào. Cho vào cặp thì tôi như muốn đổ xuống đường vì say nắng. Tôi đã vấp phải những sự phiền toái không nhỏ. Nhưng. Một điều phiền toái. Bài thơ lọt thỏm giữa nửa trang thơ của dăm bẩy tác giả khác. Hoặc là người ngoại đạo với nghiệp cầm bút. Nức danh. Một người xa lạ ở chiều ngược lại phía đường bên kia (đường đôi) cũng đi xe máy gọi tôi.
Chỉ là hiệp tác viên. Không hiểu vị có hiểu ý tôi không mà sau đó lại tiếp kiến alô. Cũng có. Lại là thơ.
Lại có khi ra đúng lúc người nhân viên phát bưu phẩm vắng mặt. Văn thì chẳng mấy tờ đậm đà vì bạn đọc ít chú ý đến những bài báo này. Được họ ưu ái. Viết thì dễ nhưng đăng mới khó. Không biết có nhiều người khác có cùng cảnh ngộ như tôi?. Có người chỉ sau vài ngày đã alô hỏi tôi đọc xong chưa.
Báo và sự thực là có nhiều cuốn tôi còn bọc bìa để cả nhà cùng đọc và cho người khác mượn vì rất hay.
Tuy nhiên. Nhìn bộ dạng. Bạn bè quen biết. Trừ khi đó là một cuốn sách hoặc rất hay. Tôi hàm ân những tác giả này đã tặng. Phải mất một lần khác. Đến lúc gặp. Bất cập nên cần có thêm thời gian mới tiếp cận được". Tôi nghe có tiếng gọi mình.
Nhiều khi ra đến nơi đành phải về do sơ ý không mang theo chứng minh thư. Nhất là loại bài giới thiệu sách. Ông lục khắp các ngăn cặp không có. Số là tôi thẳng thớm nhận được sách tặng của nhiều người. Vậy nên những người tặng sách tôi vô hình trung đã như chủ nợ. Không phải cứ gửi bài đến là họ đăng. Dẫu mình có là cộng tác viên ruột.
Mọi tờ báo đều có tôn chỉ. Thời gian tôi ít nên bị đẩy vào tình thế khó xử như đã nói. Họ ở nhiều nơi chứ không chỉ ở Hà Nội. Tôi lại phải chờ thêm mấy phút nữa. Thấy ông có xu hướng muốn gặp mình. Những người xa lạ. Trong đó có những danh tiếng thơ. Ông ta rút ra một tờ báo ngành (chẳng mấy ai biết tờ này) có đăng một bài thơ 4 câu mà ông ta là tác giả.
Cũng phải mất mấy phút chờ vì đoạn đường vòng quá dài. Văn quen biết.
Sách của đại nhân có ý tứ quá sâu sắc. Đây lại là quà ý thức. Nhắc nhỏm. Cất buổi đi lấy. Đang phóng xe máy trên đường như bị đổ lửa. Cảm tưởng thế nào.
Đành quay về. Tịnh vô tôi không dám hạ thấp bất cứ ai mà trân trọng. Tôi cũng chẳng thể khinh. Đứa ở xa gửi qua đường bưu điện nên phải cất công. Được đọc thơ ông là quý rồi". Khỏi cần có lời lẽ làm gì. Số còn lại. Tôi phải nán lại chờ để ông tìm chỗ ngoặt lại.
Những tác giả có tên tuổi. Đến khi thu nhận được tờ báo. Hoặc đang có "vấn đề". Mấy phút dưới trời nắng nóng chang chang. Biết ơn vơ mọi người đã tặng sách. Có khi còn giục.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét