Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Cuộc đời cảm động của người nữ giới Hàn Quốc tật nguyền làm tự mới cập nhật nguyện suốt 20 năm.

Vốn quan hệ giữa mẹ cô và gia đình chồng đã không được tốt

Cuộc đời cảm động của người phụ nữ Hàn Quốc tật nguyền làm tình nguyện suốt 20 năm

Nơi mình có thể sống bổ ích nhất cho thế cục này. Tiếng cười đùa của các em. Cô càng cố gắng nén những đớn đau thân xác để cầm đạt năng suất cao. Khi mẹ trở về từ chợ. Vì “không đẻ được con trai” nên bố của cô đã phải uống “rượu phạt”. Sau mỗi trận cãi vã với chồng. Sự quay trở về của cô khiến căn nhà khác hẳn những ngày trước đó. Nhưng điều chua xót hơn là phải tới vài tháng sau mẹ cô mới biết được điều đó thì lúc ấy đã quá muộn.

Cô thấy bóng cha đang đứng bên cạnh mình. Ấy thế nhưng tưởng như một chấm dứt có hậu sau những ngày tháng khó khăn. Cô được một người dì kể lại rằng ngày đó.

Lần trước hết ra nước ngoài. Cô đã có một suy nghĩ rằng đôi chân của mình không có sức lực vì khuyết thiếu của thân. Khi đi vào làm việc như một người công nhân. Mọi người đã tới nhà cô để ăn mừng cô ra đời. Cô đã thấy mình cần ở lại để là nơi nương tựa cho các em nhỏ.

Lần trước tiên cảm nhận được tình mẹ trong thế cuộc. Dụi mắt. Cô đã đăng ký tham dự. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô gái bé nhỏ ấy. Đó cũng là thời kỳ gia đình cô gặp khó khăn đến cùng cực.

Ở tạm nơi này nơi kia. Không ngờ lúc đó cột sống của cô bé 3 ngày tuổi đã bị thương tổn nghiêm trọng.

Nhưng cô lại có một đôi tay khéo léo hơn người. Cô có cơ hội và xin được tài trợ học tại Đại học Columbia trong 4 năm.

Tình người đối với cô. Nhưng cô nhận thấy mắt mẹ sưng to. Giờ thêm một biến cố lớn trong đời khiến quan hệ giữa mẹ và bố cô bắt đầu xấu đi. Trong thời gian lang thang khắp nơi. Dù thân thể đi lại đã khó khăn hơn người thường nhật. Từ nhà kho cô nghe vọng ra tiếng ti vi. Mà cho tất cả những người cô yêu quý.

Nhà nghèo với nhiều khó khăn về kinh tế. Tình trạng bệnh tâm thần của mẹ cô còn có dấu hiệu nặng hơn.

Cô hỏi: “Bố đứng đó làm gì vào sáng sớm thế này?”. Nhưng không thấy bố trả lời. Giá trị. Đã từng có tình yêu với người khác giới. Cô mới nhận ra chân của ông không chạm đất mà lửng lơ trên không.

Lứa tuổi dậy thì của một cô bé khiến Kim Hae Young càng thêm nhạy cảm và đó cũng là những năm tháng mà có nhẽ đến cuối đời vẫn còn ghi đậm dấu ấn trong tâm tưởng cô. Và đó cũng là một ngày như thế khi mẹ cô không về nhà. Khi trở nên một người đàn bà bước vào tuổi 46. Và một lần khi thấy mẹ chạy về với con dao bếp trên tay.

Dù cô có nỗ lực đến mấy cũng không đạt được năng suất cao. Nhưng mảnh đất này đã chứa bao lăm kỷ niệm.

Học xong 6 tháng. Thấy vậy. Có hôm gạo đã ngâm sẵn nhưng lại bị đổ đi. Và thế là Kim Hae Young đã tới châu Phi với những kỹ thuật nghề dạy cho các trẻ thơ nghèo tại nơi đây. Thêu máy. Những tháng ngày sống tại đây cô đã trở nên người thân thiết với những em nhỏ và người dân xứ này. Nhưng đừng bao giờ từ những nạm của mình”. Và trong cơn say.

Tuổi thơ không bình yên Kim Hae Young sinh ra trong một gia đình ba má đều là người buôn bán ở chợ tại một vùng quê ở Kyung-sang-do. Và sau đó lại quay lại đấu công việc ý nghĩa mình đang làm: giúp cho cuộc sống thêm tốt đẹp hơn nhiều lần.

Những kỹ thuật khó đều được cô chinh phục và liên tiếp trong các kỳ hội thao thi kỹ thuật trong các nhà máy hay các cuộc thi cho người khuyết tật. Nếu điều đó không đủ để bà giải tỏa những điều khiên chế trong lòng. Và hơn nữa. Cô ra trường và xin được việc làm ở một nhà máy gần đó.

Những tháng ngày ấy là những trận cãi vã liên tục của bố và mẹ vì cảnh đói nghèo của gia đình.

Cô tìm thấy một tờ quảng cáo tuyển sinh của trường dạy nghề và cô đã tới gặp thày hiệu trưởng. Câu nói để động viên Kim Hae Young lúc ấy đã trở nên một con đường dẫn cô tới một cuộc sống ý nghĩa sau này của cuộc thế mình. Chỉ tới một ngày khi các em đi vắng. Bố cô chìm đắm vào trong những chai rượu để quên đi thực tại.

Nhưng biết vậy. Sau này. Lúc đó có một đợt tìm người tự nguyện sang châu Phi hỗ trợ dạy kỹ thuật nghề cho trẻ con nghèo. Bà sẽ đánh cô. Mắt còn nhoèn ướt. Nhưng cô kiên tâm tự học lên để nuôi dưỡng mơ ước vào đại học của mình. Mẹ cô đã lẳng lặng nấu một bữa cơm với nhiều món ăn mà cô yêu thích hồi nhỏ.

Cô chỉ mới học hết cấp 1. Thế cuộc của cô lại vô cùng chua xót khi mới sinh ra 3 ngày tuổi. Lần trước nhất cô cảm nhận thấy mình thực thụ có một gia đình.

Nơi này vẫn còn cần tới cô. Cô đã có một linh giác không lành. Đã ngót nghét 20 năm hoạt động tình nguyện tại châu Phi. Giám đốc nhà máy đã gọi cô lên và nói rằng: “Cháu có thể làm được. Mẹ cô đã khóc rất nhiều sau khi cô chạy khỏi nhà. Chạy ra khỏi nhà cô chỉ biết xin vào giúp đỡ những công việc nhà tại các gia đình khác để có bữa cơm ăn tạm.

Nhưng mọi thứ đều không dễ dàng đối với một cô gái bé nhỏ. Ngày đó cô vừa tròn 14 tuổi. Có lần còn đến ngày hôm sau mới về.

Mà cô thì dù có đôi lúc muốn kết thúc công việc của mình. Cô biết mẹ đang trong trạng thái không bình thường và mình có thể chết nếu không chạy đi.

Nhưng cô chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình thực thụ. Nhưng nó từ lâu đã trở nên động lực để Kim Hae Young có thêm sức mạnh trong cuộc sống.

Là chị cả trong một gia đình có 5 người con. Nhưng đôi tay vẫn còn đủ khả năng cần lao và cô cần tìm việc làm từ chính đôi tay của mình.

Lúc đầu cô từ khước ăn. Bà bắt đầu có những bộc lộ đổi thay về tâm thần mỗi ngày càng nặng. Vô tình cô lại trở nên người khuyết tật bởi chính gia đình của mình. Thấu hiểu với tình cảnh của cô bé. Nhiều hôm đói và mệt. Như mọi lần. Một người mẹ. Sáng sớm khi cô tỉnh giấc.

Gia đình bị đẩy ra ngoài đường. Và như thế có nghĩa cô đang sống cuộc sống ý nghĩa. Giờ đây. Hóa ra mẹ cô đã vừa nấu vừa khóc. Những ngày tháng đó nung nấu trong cô một quyết tâm làm việc kiếm tiền Đi tới nơi cần mình để sống có ý nghĩa Thực ra trước cảnh ngộ khó khăn của gia đình. Và đó cũng là sự khởi đầu của một tuổi thơ cô đơn và lạnh lẽo. Kim Hae Young.

Nhưng cũng là lần trước tiên cô chứng kiến những số tình cảnh cần sự viện trợ. 13 tuổi. Điều ta cần không phải là số lượng mà là sự nuốm khôn xiết mình trong khả năng có thể. Chỗ ngủ qua đêm. Cô bị bố xô vào tường. Dù năng suất không bằng những người khác. Từ ngày đi làm ở nhà máy. Tự mình kiếm được tiền. Tùy theo tâm cảnh của mẹ. Và thế là mỗi lần thấy bác mẹ cãi nhau. Cô cũng không chịu nghỉ ngơi mà mang sách vở ra học.

Mẹ cô thường trút thịnh nộ bằng cách đập vỡ chén bát trong nhà. Thế là cô chính thức chạy khỏi nhà từ giây lát ấy. Dù rằng chỉ có ít thời kì buổi tối tại ký túc xá nhà máy. Bởi cô muốn tới nơi cần mình. Lứa tuổi luống tuổi của mình. Cô vẫn tìm cách chạy trốn trước ra một nhà kho ở gần đó. Cũng chính vì tình cảm đó.

Kim Hae Young lại thiêu đốt những mong ước cho riêng mình. Mỗi buổi tối trở về nhà từ nhà máy xương sống lưng cô như vỡ vụn ra với những cơn đau hành tội.

Lúc ấy. Cô đều được giải vàng. Cô và các em hôm có cơm ăn hôm không. Và cũng chính bởi vậy. Kim Hae Young đã mãi mãi phải sống cuộc sống của một người khuyết tật tổn thương cột sống. Sau ngày ấy. Điều đặc biệt là chỉ có cô mới bị mẹ đánh chứ những đứa em bình thường lành lẽ không bao giờ phải chịu những trận đòn vô lý ấy.

Mặc dù điều đó không dễ dàng gì. Nhưng vì cơ thể không như người thường nhật. Không ngần ngại về những khó khăn của thân thể.

Chỉ còn 2 mẹ con ở nhà. Chẳng những thế. Khi bỏ chạy cô biết chắc một điều mẹ sẽ không làm gì các em nên cô không phải lo lắng cho các em của mình.

Cô bé 13 tuổi lúc ấy mới lặng người đi một lúc lâu rồi mới sực tỉnh chạy ra nhà chú kêu cứu. Mỗi lần cha mẹ cãi nhau. Lại bị khuyết tật như cô. Tiền thuê nhà thiếu. Có lần cô đã trở về căn nhà nhỏ của mình thăm mẹ và các em. Không chỉ cho bản thân mình. Cô vẫn còn nhớ như in những tháng ngày khó khăn của mình. Mẹ cô không hiểu có phải vì quá vất vả và những nỗi đau không thể nói cùng ai. Một ngày cô làm việc 12 tới 14 tiếng.

Cô đã không thể rời xa nơi này. Ngày đó. Những khó khăn mới thực sự bắt đầu.

Cháu có thể làm không đạt chỉ tiêu cũng không sao. Thật may mắn. Vì hoàn cảnh gia đình và bản thân. Thày hiệu trưởng nhận cô vào khóa học 6 tháng cho các kỹ thuật may máy.

Cô cảm thấy sự tồn tại của mình không có ý nghĩa gì với gia đình. Là một người đàn bà. Nhưng không ai có thể chịu theo cô tới châu Phi. Xa ngôi trường mang lại mơ ước và hy vọng cho các em nhỏ.

Cô đã từng có mong muốn đi làm kể kiếm thêm tiền sinh hoạt giúp đỡ bố mẹ và các em. Mọi người đưa bố cô vào bệnh viện nhưng đã quá muộn. Mẹ cô thường bỏ ra ngoài chợ đến khuya mới về.

Và khi những người khác chỉ ở lại một đôi năm thì cô đã bám trụ lại nơi đây hơn 10 năm và trở thành hiệu trưởng tại đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét